QUÁN TRÀ Re : Quán trà Tự Chọn từ lâu đã trở thành điểm hẹn khá quen thuộc của mọi người. Khách đến quán đủ mọi lứa tuổi, Nguyệt Thiên tôi là phục vụ ở đó. Làm việc ở đây, tôi được nghe chính các nhân vật kể về mối tình của mình, tôi cảm nhận được nỗi đau trong lòng họ. Ứng với mỗi câu chuyện là tên một loại trà, kết thúc mỗi câu chuyện luôn có câu : "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện." Mở đầu cho Quán Trà kì này là một câu chuyện xảy ra khi tôi đến quán làm khoảng 3 tuần, tên câu chuyện là " Lục trà chanh - thầm lặng và đợi chờ". Bạn đã biết đến vị đắng của Lục Trà?! Vậy thì thật sự mức độ đắng của nó tới đâu? Hãy xem rồi sẽ rõ.... LỤC TRÀ CHANH - THẦM LẶNG VÀ ĐỢI CHỜ Part 1 Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa ki��ng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật. - Lục Trà Chanh của em đây! Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười : - Cám ơn chị! Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước. Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng. Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé.... Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé. - Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi? Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt : - Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy. Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao... - Chị tên gì? Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời : - Chị tên Nguyệt Thiên! Cô bé cười : - Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?! - Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ! - Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể : - Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã...... Câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó... Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi : - Gì đó cô phục vụ? Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh : - Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ? - Cô không là phục vụ cứ là gì? - Là khách! - Khách? - Ừa, bộ hông được sao? Anh chớp mắt nhìn nó : - Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ : - Tại tui thích ngồi đây. - Nhưng đây có người ngồi rồi. - Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không? Anh mỉm cười : - Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô! Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được... - Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị! Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà...... Part 2 Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi : - Hôm qua em kể tới đâu rồi chị? - Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về. Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại : - À phải, lúc đó thì em..... Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé dộ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa. Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh. Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiều đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ khônt phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng..... - Cho cháu như cũ nhé! Ơ...gi��ng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là...... Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai. Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ : - Cô...ơ....sao lại là cô? - Chào anh! Rất vui được gặp lại anh! Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại : - Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà.... - Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ. - Anh phải nghe tôi đã chứ! Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói : - Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào? - Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói. Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó : - Cô uống gì thì kêu luôn đi. Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi : - Thế anh uống gì? - Lục Trà Chanh! Nó quay sang ông chủ : - Cho cháu Lục Trà Chanh. Anh ngây ngô nhìn nó : - Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi? Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền : - Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà.... Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng...... Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó : - Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua - Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin. - Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên.... Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói : - Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong! Nó nhìn anh : - Anh kêu thứ đó chi vậy? - Thì cho cô uống. - Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó? - Thì tôi đoán! - Xạo! Anh không đoán. - À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy? - Ai nói với anh là tôi chớ anh? - Ông chủ! Nó lúng túng : - Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi.... - Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu. Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi : - Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à? - Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi. - Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở? Anh lại cười : - Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần. Nó sững sờ : - Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì? - Tên cô ấy, cô cũng biết đó. - Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó - Cô ấy tên...Trúc Tiên! Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn : - Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?! - Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó. Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren...... Tôi nhòm đồng hồ : - Tới giờ em phải đi rồi đúng không? - Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị. Thế là cô bé ra vè. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện.... Part 3 Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp : - Đó là lần đầu tiên....... Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa.... Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà.... Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó. Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó : - Sao lại là cô? - Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó : - Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc. - Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à? Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo : - Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói : - Cho cháu như cũ! - Cháu cũng thế. Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính : - Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy.... Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó : - À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi..... - Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ! - Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ. Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay. - Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác. Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng : - Ơ...thì tôi.... Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà : - Lục Trà Chanh của cô cậu đây! Anh ngạc nhiên nhìn nó : - Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà. - Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà. Anh sửng sốt : - Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à? - Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ? - Ông chủ. Nó đỏ mặt : - Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới? - Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi? - Thì rãnh nên tôi mới chờ. - Không bận học à? - Xong rồi.... Anh gật đầu : - Thế thì tốt! Đoạn đứng lên và bảo nó : - Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi. - Ơ...hôm nay tôi.... - Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà. Nó nhìn đi chỗ khác : - Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi. Anh há hốc mồm sửng sốt : - Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy? - Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à? Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt : - A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó. - Anh xin lỗi con gái như thế sao? - Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào? Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên : - Thôi được, ta đi đâu đây? Tới phiên anh ngồi xuống : - Đi đâu? Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra : - Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà. - À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không. Nó tức tối : - Anh...... Anh bật cười : - Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi. - Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé. - Thế cô bao nhiêu tuổi rồi? - 16! - 16? Còn bé chán. Đi thôi! Tôi nhìn đồng hồ : - Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật. Cô bé cười : - Không sao, mai em lại ghé mà. Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh.......... Part 4 Trúc Tiên ngồi vào ghế và bắt đầu kể tiếp câu chuyện : - Hôm đó, em và anh ấy........ Đã lâu lắm rồi, phải nói là từ khi Trúc Tiên được 10 tuổi, mẹ đã không còn đưa đến đây nữa. Vui thật! Thì ra mặc dù lớn rồi, con người ta vẫn cảm thấy rất vui khi chơi ở đây. Sau một hồi rong ruổi với mớ trò chơi, nó và anh dừng chân trong một quán kem trong khu vui chơi. - Nè, anh không ăn sao? Kem ngon lắm mà. Anh vừa quay mặt lại đã phải đối diện với muỗng kem to tướng nó chìa ra trước mũi anh. Anh trả lời : - Thôi, cô ăn đi. Tôi không đói. Nó nguýt một hơi dài : - Xạo! Anh chơi nãy giờ mà không đói à? - Chơi nãy giờ là cô chứ có phải tôi đâu. Với lại, tôi ăn lúc nãy rồi. - Nhưng bây giờ phải đói chứ. Tôi thấy đói mà. - À, cái đó là do......bao tử cô thuộc dạng không đáy mà. Nó nổi giận cấu vào người anh bằng cả hai tay : - A, anh dám nói tôi như thế hả???? Anh phản ứng lại với trò đùa của nó bằng cách nắm tay nó lại. Anh bật cười : - Thôi.....tôi chịu thua rồi....... Nó mỉm cười : - Tốt lắm! Cuối cùng rồi anh cũng chịu cười. Từ nãy tới giờ, mặt anh đơ như đá vậy. Anh nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến : - Thì ra cô làm mọi cái chỉ để cho tôi cười thôi à? Nó quay mặt đi chỗ khác để khỏi ngượng vì cái nhìn đó : - Ờ.....thì tui ghét đi chung với mấy người mặt hình sự lắm. Mà anh đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ nghiêm trọng à nghen. Anh không trả lời. Nó cũng không muốn hỏi gì thêm nữa. - Vì sao vậy? Vì sao lại lo lắng cho tôi? Nó bị anh bất ngờ lôi về chủ đề cũ : - Ah.....cái này...... Trời ơi! Sao anh lại nhìn nó như thế? Ánh mắt mang ý nghĩa "Tôi chờ nghe cô nói đây" của anh làm nó trở nên lúng túng. Bất chợt, nó nhớ ra cái câu tiếng anh của ông nào đó mà nó quên mất tiêu cái tên, nó đọc bừa : - I want to make you happy because seeing you smilling make me happy! Anh cúi mặt : - Cám ơn nhiều lắm, Trúc Tiên...... Đây là lần thứ hai anh gọi tên nó trong một cuộc nói chuyện. Nó với anh đi chung với nhau, nó từng chờ anh, anh từng chờ nó . Nhưng chưa ai trong hai người gọi thẳng tên đối phương, chỉ trừ cái lần........ Nó nhìn lên, anh lại như lúc đầu. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Nó khao khát muốn đột nhập vào suy nghĩ của anh ghê. Nó được ông chủ quán trà cho biết là anh vẫn thường như thế khi ngồi ở quán trà Part 5 Tôi chống tay lên bàn : - Vậy là em quyết định đào bới suy nghĩ của anh ta? - Vâng! - Trúc Tiên gật đầu - Theo thời gian, quan hệ của em và anh ta..... Anh hối hả chạy vào quán : - Xin lỗi! Tôi hơi muộn một chút. Nó nguýt anh : - "Một chút" á? "Một chút" của anh là hơn nửa tiếng đó. Hông biết quá muộn là bao lâu ta? Anh xịu mặt : - Thì tôi xin lỗi rồi mà. Cô thích làm khó tôi thế? Nó đứng lên : - Lần này tôi bỏ qua. Nhưng sau này anh không được tới muộn nữa nhé! Nó bỗng giật mình về câu nói vừa rồi. "Sau này" à? Liệu giữa anh và nó có "sau này" không? Ôi, sao hai chữ ấy lại mang nhiều nghĩa thế nhỉ? Cứ như cả hai có quan hệ bồ bịch. Hình như nó đang nghĩ sai rồi thì phải. Ừa, nó với anh đâu có thân với nhau, mà thật ra nó cũng không có quy��n gì trách anh đến muộn, cũng như anh không cần phải xuống nước năn nỉ nó. Hẹn hò à? Không phải. Anh chưa bao giờ nói với nó là "Trưa mai 2h chờ tôi ở đây" cả. Thế thì sao anh và nó gặp nhau? Cũng chẳng hiểu nữa. Tự nhiên nó có cảm giác là phải có mặt ở đây vào giờ đó một cách thường xuyên; và có lẽ anh cũng thế. Anh và nó đang đến gần nhau, một cách lặng lẽ mà không một ai nhận ra. - Hôm nay cô muốn đi đâu? - Siêu thị mới mở. - Thật may là anh không để vào tai câu vừa rồi của nó. Hoặc giả anh có nghe nhưng cố ý làm như không. Chắc anh không muốn làm nó ngượng. Khi cả hai đang dạo trong siêu thị - Anh An! Anh quay lưng lại, nó cũng thế. Thì ra đó là một cô gái khá xinh xắn, và còn trông rất người lớn nữa chứ. Cô ta chạy lại gần : - Anh đi đâu vậy? - Không liên quan tới cô. Giọng điệu của anh, ngay đến nó còn cảm thấy khó chịu. Sao anh lại có thể ăn nói như thế với một cô gái nhỉ? Mà cũng lạ thật. Anh từng tỏ ra lạnh lùng với nó, nhưng cũng không đến nỗi như thế. Anh ghét cô ta à? Nhưng cô ta là ai? Cô gái vôi lảng sang chủ đề khác : - Anh đưa em gái đi mua sắm hở? Dễ thương quá! Bé ơi, bé tên gì vậy? Chị mua áo mới cho bé nha! Nó phát bực : - Tôi hông phải con nít! Cũng không phải em của anh ta. Anh mím môi cố gắng đừng bật cười : - Tôi là con một. - Thế cô ta là ai? Phải rồi, nó là ai trong mắt anh chứ? Một con nhóc lăn xăn để anh trêu đùa à? Nó với anh đã khá thân thiết với nhau so với trước kia, nhưng mà.....nó phải trả lời làm sao đây? Nó là em của anh? Là bạn, hay là...... - Đây là bạn gái tôi! Anh đưa tay khoát vai nó. Cô gái sững sờ nhìn cả hai, mà chắc cô ta không ngờ rằng nó, người trong cuộc còn sững sờ hơn cả cô ta. - Anh bắt đầu thích chơi với con nít từ khi nào vậy? "Con nít"?!? Hơi bị sỉ nhục rồi đó. Nó 16 tuổi rồi, đâu phải con nít. Nhìn kĩ thì cô ta cũng đâu lớn hơn nó bao nhiêu. - Anh cứ từ từ mà chơi trò chơi ấy đi. Sớm muộn gì thì anh cũng phải trở về bên tôi thôi. - Tôi sẽ không bao giờ làm như thế đâu. Tôi chưa bao giờ và cũng không khi nào công nhận hôn ước giữa chúng ta cả. - Anh.....hừ, cứ chờ xem..... Cô gái bỏ đi khá xa rồi, nó mới lên tiếng : - Anh buông tay ra được rồi đó. Và thôi mang tôi ra làm bia đỡ đạn đi. Anh cười gượng gạo : - Ồ, thật xin lỗi. Nó quay mặt đi : - Anh bảo với tôi là chưa có bạn gái, xạo thật! Anh tỉnh bơ : - Thì cô gái ấy có phải bạn gái tôi đâu. Cô cũng nghe cả rồi đấy. Ah, cô mua xong rồi à? Đưa đây tôi tính tiền cho. Nó đưa cái giỏ đựng các thứ ra xa tầm tay anh : - Tôi tự thanh toán! Rồi vượt lện trước. Anh đủ thông minh để hiểu raq nó đang nghĩ gì. Anh chạy lên và giật lại cái giỏ từ tay nó : - Cô giận à? Nếu muốn, cô có thể làm bạn gái tôi mà. Tôi đâu có hẹp hòi, sẵn sàng thu nhận cô ngay. Nó tức đến nghẹn họng. Gì chứ? "Sẵn sàng thu nhận ngay"? Anh xem nó là gì? 10 phút trôi qua ở quầy thu ngân. Anh chau mày : - Lạ thiệt! Tôi nhớ cô ta mua ít lắm mà, sao tính mãi mà không hết vậy ta? Cô nhân viên của quầy che miệng cười : - Anh làm cô bé nổi giận à? - Cũng gần như thế. Nhưng sao nào? - Tôi nghĩ.....anh nên nhìn ra sau đi. Anh làm theo và suýt té xỉu. Gì thế này? Nó đang hùng hồ huơ hết tất cả các thứ mà nó thấy và cho vào giỏ. Anh vội vàng kéo tay nó lại : - Cô làm ơn thôi đi mà. Nếu cứ như thế này thì tôi trở thành kẻ mắc nợ mất. Ôi trời ơi......hai tháng lương của tôi...... Thấy anh than dữ quá, nó mới bỏ lại hết những thứ vừa lấy....... Tôi không sao ngăn được tiếng cười khi nghe qua chuyện. Nó nhìn đồng hồ : - Tới giờ em phải đi rồi. Tôi nhìn lên : - Thế à? Ừa, tạm biệt em. Hy vọng mai em lại ghé. - Chắc chắn rồi, em không thể nào không tới quán trà được. Chị cứ yên tâm.... Part 6 Cũng vào đêm hôm đó, ang đã gọi nó ra....... Nó có vẻ bực bội : - Có chuyện gì mà anh gọi tôi ra giờ này? 10h tối rồi. Anh không trả lời nó mà chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Anh chưa bao giờ có thái độ đó cả. Anh làm sao thế nhỉ? Mặt đất có gì đó cuốn hút anh đến độ anh mãi ngắm nhìn, không còn để ý tới sự có mặt của nó? Nó cũng không rõ nữa. Nó tiến tới sát cạnh anh : - Gì vậy? Thay vì trả lời nó, anh đã làm một chuyện mà nó hoàn toàn bị bất ngờ. Anh ôm nó. Thật chặt. Nó hoảng hồn định gỡ tay anh ra thì anh đã lên tiếng : - Làm ơn......cứ như thế này đi. 3 phút thôi cũng được. Lời lẽ của anh chẳng có sức thuyết phục chút nào. Nhưng không hiểu sao chúng lại có thể làm cho nó buông tay xuống nhỉ? Ấm thật! Nó cảm nhận được hơi ấm từ người anh dây sang nó. Nó chợt nhận ra rằng, thì ra đã từ rất lâu, nó luôn mong mỏi điều đó, mong được ngã vào vòng tay của anh. Tại sao? Để làm gì? Nó hoàn toàn không biết. Và tự dưng lúc này, nó mong anh đừng bảo là 3 phút, mà cứ bảo là cả buổi tối, nó cũng không từ chối. Anh đã buông nó ra. Quả thật là nó có hơi thất vọng một chút. Nhưng cái đó không làm nó cảm thấy băn khoăn bằng hành động không bình thường này của anh. Nó hỏi : - Có......có chuyện gì vậy? Anh chưa vội trả lời nó ngay : - Xin lỗi...... Cả hai tự dưng im lặng. Phải một lúc sau, nó mới hỏi tiếp một câu nữa : - Tôi.....bộ tôi dùng đúng nhãn hiệu sữa dưỡng da mà anh thích hả? Hay dầu gội? Ah, tôi xài Clear đó nha! Anh cũng phải bật cười, mặc dù tình hình này không nên cười : - Cô thật là......sao lại như thế chứ. tôi có chuyện quan trọng muốn nói nên mới gọi cô ra đây. - Quan trọng? Anh nói đi. - Nó cố ý hạ thấp giọng, như thể không muốn ai nghe thấy cả hai đang nói về cái gì Anh nhìn nó, cái nhìn khiến nó phải đảo mắt đi chỗ khác để khỏi đụng phải mắt anh. Anh nói : - Mai tôi sang Mỹ rồi. Nó giật mình : - Sao cơ? Mia à? Nhanh vậy? Anh....ơ.....không báo trước cho tôi? Nó nghe tim mình thắt lại, giọng nói pha chút đắng cay. Nó phát hiện mình hoang mang một cách bất thường. Nhưng mà....thật sự nó không kìm được cảm xúc của mình. Anh nhìn đi chỗ khác. - Tôi cũng vừa hay tin này. Ngay khi chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với giám đốc, tôi đã gọi cho cô. Cô không cần ra tiễn đâu, vì cô còn phải đi học mà. Lại im lặng. Nó không biết phải nói gì với anh lúc này nữa. Vui vẻ chào tạm biệt anh? Tỏ ra lưu luyến để anh đừng đi? - Tôi....thật ra tôi muốn nói điều này với cô từ lâu lắm rồi. Cô biết không? Ngày đầu tiên tới quán trà, trong tâm trạng buồn chán truyệt vọng, tôi đã bị tiếng cười của cô thức tỉnh. Từ đó trở đi, tôi thường xuyên ghé quán để mong gặp cô, nghe được giọng nói của cô. Lúc cô làm quen tôi, tôi rất vui. Nhưng mà.....lòng tự trọng của một người con trai, không cho phép một cô nhóc trêu mình đã đẩy tôi tới hành động đó. Rời khỏi quán trà, tôi cứ lo từ nay cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi định sẽ thôi khônh nghĩ tới. Và....thượng đế thật độc ác. Sao cô lại đến quán trà? Lại chờ tôi, lại cho tôi có cơ hội được nghe thấy tiếng cười đó chứ? Nó nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực. thì ra anh không hề vô tình như nó nghĩ. Anh cũng nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người y như nó. - Trúc Tiên....tôi cứ luôn tự hỏi, em là thiên thần hay ác quỷ, cứ ám ảnh mãi cuộc đời tôi. Tâm hồn em trong sáng quá. Tôi không muốn em vì tôi mà phải bận lòng. Với tôi, em....là một người mà tôi thương yêu. À, em vẫn chưa đủ tuổi để nói tới chuyện ấy nhỉ. Tôi không hy vọng gì cả, cũng không mong em chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi nói ra chỉ vì mong em hiểu cho tôi. Tôi sẽ rời khỏi đây. Khi quay lại thì chắc mọi chuyện đã thay đổi, có thể lúc đó, em không còn là em nữa. Mong hãy cho phép tôi mang theo bên mình một kỉ niệm về em. Đó là câu nói "I want to make you happy because seeing you smilling make me happy!". Cho phép tôi nhé! Tôi sẽ nhớ mãi câu nói ấy..... Nó mím môi thật chặt : - Sao anh không nói sớm chứ? - Nói ra sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau. Nó ngước mặt lên nhìn anh, qua làn nước mắt đã trào ra không biết lúc nào : - Nếu anh nói ra sớm thì......em đã không ngang bướng như thế. Em.....vì hình như tâm hồn em lỡ nghĩ tới anh rồi. Một lần nữa, anh choàng tay ôm nó vào lòng. Giọng anh nghe thật lạ, cứ như đó là giọng của một ái khác : - Hãy chờ anh! Anh hứa, sau một năm sẽ quay về tìm em. Người nó nóng lên vì nước mắt. Nó gật đầu : - Vâng! Em sẽ chờ anh. Ở.....quán trà! Tôi khẽ nhích người lên ghế : - Vậy là suốt một năm nay, em đã chờ anh ấy? Em tính cứ như thế mãi sao? Cô bé nhìn ra ngoài cửa : - Không. Một tuần lễ nữa, em phải theo gia đình sang Canada. Nếu trong một tuần này mà anh ấy không về thì....chị nhắn với anh ấy là :"Hãy chờ em" Suốt một tuần lễ đó, cô bé vẫn ghé quán. Nhưng quá một ngày sau một tuần, tôi không còn thấy cô bé nữa. Hai ngày sau, một vị khách lạ đến quán. Anh ta ngồi ngay chỗ mà cô bé thường ngời, uốnd đúng thứ trà mà cô bé hay uống - Lục trà chanh. Trùng hợp à? Có lẽ thế. Ch nên, tôi cũng không để mắt tới anh ta. Mấy ngày liên tiếp như thế rồi. Anh ta đang đợi ai? Có phải là..... - Xin lỗi. Tôi hỏi anh đôi câu được chứ? - Ồ, cô cứ ngồi. Tôi ngồi đối diện với anh ta : - Anh có quen cô bé nào tên Trúc Tiên không? Anh có vẻ khẩn trương : - Vâng. Cô ấy thế nào rồi? Vậy anh đúng là người trong câu chuyện mà cô bé kể. Tôi nói : - Trúc Tiên đã sang Canada, nhờ tôi nhắn lại với anh là...hãy chờ cô ấy. Cô ấy đã đợi anh trong một năm qua. Tôi có vinh dự được nghe chuyện của hai người. Anh....anh có cần thêm gì không? Anh ta cúi mặt buồn bã. Tôi biết là lúc này nên để cho anh ta một mình nên rời đó. - Xin lỗi anh! Quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Anh nhìn lên : - À.....bao nhiêu tiền vậy cô? Thanh toán xong, anh ta rảo bước ra khỏi quán. anh cho hai tay vào túi quần, mơ màng ngắm bóng mình in trên đường. Gì thế này? Đó không phải là nó. người mà anh mong nhớ bao lâu nay sao? Nó chạy đến, sà vào lòng anh. Anh rút cả hai tay ra để chào đón nó. Nó đang khóc. Anh biết như thế : - Anh về rồi. Cuối cùng thì anh cũng đã trở về. Anh vùi mặt vào mái tóc dài thơm lừng của nó : - Phải. Anh đã về. Nhưng không phải em sang Canada rồi à? - Em có sang đó. Tuy nhiên, em đã trở lại. Vì em đã hứa sẽ chờ anh. Anh phì cười : - Em ngốc quá! Thế em không nghĩ tới là....anh sẽ chờ em sao?!? Tôi nhìn cả hai qua lớp cửa kính, trong lòng chợt rộn lên một niềm vui. Tôi tin là cả hai, không ai con phải ra đây ngồi chờ nữa. Tự nhiên tôi nhớ tới múi vị của Lục Trà Chanh : Đắng như nỗi đau khổ của hai kẻ yêu nhau, chát như chông gai trong cuộc sống, chua như sự thổn thúc của con tim, và bên cạnh đó còn có vị ngọt sau bao giông bão. Có thể coi đó là hương vị của tình yêu không nhỉ? Nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện" THE END ---------------------------------------------------------------------------- 2. Tác Giả: Tommy Nguyễn >>> Truyện: Người đàn ông không khóc - Ê thằng kia, ném cho tao bánh xà phòng ! Hắn hất hàm , quắc mắt nhìn sang bên cạnh . Nạn nhân của câu nạt nộ và ánh mắt sắc như dao kia rụt rè cúi đầu xuống , run run đưa mẩu xà phòng đang cầm trên tay cho hắn . Đó là 1 người đàn ông chừng trên dưới 40 tuổi với cái đầu hói và cặp mắt ti hí . Hắn đón lấy mẩu xà phòng bằng nụ cười nhạt và chà lấy chà để lên người . Đối với hắn cái việc tắm gội quả là điều kinh khủng . Ngày nào cũng như vậy , đúng 5h30' chiều , khi tiếng còi báo hiệu giờ tắm của tù nhân vang lên cũng là lúc hắn đủng đỉnh xách cái xô cáu bẩn vàng ệch của mình , huýt sáo rồi dội nước . 3 xô không hơn không kém . Vẫn là điệu nhạc wen thuộc của mọi ngày đuợc chu lại và thổi ra từ 2 vành môi dày cũ rích của hắn nhưng hôm nay có vẻ như giai điệu đã tươi tắn hơn nhiều . Đơn giản vì hôm nay là 1 ngày đặc biệt của riêng bản thân hắn , chỉ mình hắn thôi . Ném bánh xà phòng xuống chân , hắn lừ đừ tiến về phía chiếc gương mẻ nằm cô độc trên góc tường phòng tắm . 2 ngón tay gẩy mớ tóc xoăn tít bù xù lên , hắn lắc lư đầu nghiêng wa nghiêng lại và rồi hắn kết thúc việc ngắm nghía của mình bằng 1 cái tặc lưỡi . Đèn hành lang đã được bật khi hắn quay lưng bỏ về phòng , cái bóng dài nghều lẳng khẳng của hắn đổ lên tường , và khi hắn bước vào phòng ngả người ra , đồng hồ điểm đúng 6h . Kim đồng hồ điểm 6h , hắn rời mắt khỏi chiếc đồng hồ đeo trên tay và ném ánh mắt bực dọc ấy về phía mặt trời . Thật ra thì dù hắn có tức tối đến mấy chăng nữa thì ông mặt trời cũng chẳng buồn wan tâm . Ông đang vội nhúc nhích cái thân hình nặng nhọc của mình xuống núi để kịp về đón lễ giáng sinh . Trút nỗi hậm hực lên ông mặt trời không đuợc , hắn vung chân đá văng những mẩu đá dưới chân xuống núi . Những tiếng kêu khô khốc vọng lại từ triền thung lũng , nghe nhạt nhẽo và não ruột vô cùng . Hắn đang chờ người yêu . Hắn đã từng yêu , cuộc đời của hắn với vài chục mảnh tình mà nếu vắt lên vai thì bả vai hắn gẫy là cái chắc , nhưng rút cục thì cũng chỉ toàn là gái giang hồ với cái thứ tình yêu được gọi là " Tình yêu cóc nhái " . Ngày wa ngày , hắn ì ạch vác trên vai mình cây thập giá và vang bên tai hắn là những tiếng "ì oap , ộp ộp , choap chọap" của những loại động vật đầm lầy, hắn trở nên khô cằn . Cũng đúng thôi , tự tôn tình yêu của mình thành thập giá , tự biến những cuộc chinh phục phái đẹp thành những cuộc thập tự chinh , hắn không khô cằn đi mới lạ . Viễn tưởng 1 ngày tìm được thứ tình yêu trong suốt , long lanh như sương mai ngày càng xa tầm tay hắn, và ước mơ mỗi buổi sáng được hôn lên trán người yêu đẹp như thiên thần giờ trở thành món hàng quá xa xỉ mà hắn không thể mua . Bởi vậy hắn quyết định gắn lên mình tấm biển " Đại hạ giá " Người con gái đầu tiên hắn thực sự yêu khoảng 35 , 36 tuổi , nghĩa là hơn hắn nguyên 1 giáp và hiển nhiên già hơn hắn . 1 ả gái làng chơi đã hết thời với chút vốn còm lài chủ hụi nhỏ . Tình yêu đó sống chưa đầy 2 tháng khi ả đá hắn lộn tùng phèo để đi theo 1 tên ma cô , ma cô hơn hắn . Mối tình thứ 2 của hắn là 1 ả kave Mối tình thứ 3 là 1 ả tiếp viên karaoke Mối tình của hắn bây giờ là 1 cô giáo vùng cao . " Đó là 1 sự thay đổi mang tính lịch sử , nó cũng tương tự như việc mày đang khoái nghe cải lương mà chuyển sang thích nghe opera vậy " . Hắn vẫn thường tự đắc nói với những "đồng nghiệp" của mình như vậy mặc dù đối với hắn , opera và nhạc giao hưởng thính phòng là một . Hắn và đồng nghiệp đến với vùng cao nguyên Lâm Viên này chỉ với một mục đích , buôn lậu ma túy chứ hắn đâu có ngờ rằng nơi đây hắn lại có một tình yêu . - 3526 ra nhận thư ! Đang ngỏng tai đón chờ từng tiếng động phát ra từ cái loa nhỏ treo ở hóc phòng giam , hắn bật dậy nhanh như cắt , nhưng lại hơi chững lại ngồi xuống rồi sau đó lại đứng phắt lên và sải những bước chân dài đến phòng trực ban . Dưới ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống từ đèn cao áp , hắn ngồi gác chân lên trên bể nước . Trước mặt hắn là 1 bức thư , nét chữ đẹp , nắn nót của 1 người con gái "... Đà Lạt đã chớm đông , em vẫn tìm trong cái lạnh heo heo và chút ẩm uớt của mưa hơi thở anh . Mưa đẹp anh nhỉ , nhất là mưa mùa đông . Em đã từng thử ném mưa , thử ngửi mưa , em cố tìm trong tiếng xạc xào của lá rời cành trước những cơn mưa lạ một mùi mưa quen , mưa có anh . Em khờ ghê , mưa nào chẳng là mưa anh nhỉ , và Đà Lạt cũng đâu có mùa đông .... Hôm nay em lại gửi nến cho anh đấy , chỉ còn 25 ngày nữa thôi phải không anh ? 25 ngày nữa là giáng sinh đến rồi . Mưa đã lác đác rơi , hắn ngửa mặt lên nhìn trời rồi chép miệng . Ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất , hắn móc tay vào túi giơ gói quà lên , thóang chút nhìn chua chát , hắn ném thẳng xuống thung lũng . Hắn cắm đầu chạy thục mạng , mưa bắn vào mặt hắn , mũi hắn đầy nước , mắt hắn nhòe đi , tiếng những cành thông gãy vỡ vụn , lạo xạo dưới chân . Mặc kệ , hắn cứ chạy , chạy , rồi lao thẳng vào căn nhà hoang nhỏ nằm cô đơn dưới chân núi . Mò mẫm trong bóng tối một lúc lâu hắn mới tìm thấy công tắc điện . Ấnh sáng òa lên khắp căn phòng khiến hắn tự dưng thấy chói , khẽ nheo mắt và dáo dác nhìn xung quanh , bỗng dưng mắt hắn mở trừng , tròng mắt giật liên hồi , mạch máu trong con ngươi hắn vằn lên một sự hoảng sợ tột độ . Trong góc phòng , trên sàn nhà là xác 1 người con gái với loang lổ máu trên thân hình không mảnh vải . Ầm ! Một tiếng sấm vang lên khiến hắn giật mình , ánh đèn phụt tắt , căn phòng trở lại với bóng tôi ghê rợn và âm thanh của mưa . Ánh chớp bỗng chói lòa, chút ánh sáng ngắn ngủi ấy của chớp đủ để hắn nhìn rõ cặp mắt mở trừng trừng đang nhìn thẳng vào hắn . Cặp mắt của người chết đang nằm kia , cặp mắt của người yêu hắn . Hắn ngước mắt lên , cặp mắt ráo hoảnh , lẽ tất nhiên là hắn không khóc , mà cho dù có muốn hắn cũng không thể khóc được , Gập bức thư làm tư ròi đút vào túi áo , hắn lặng lẽ bước vào phòng . Viên quản ngục xốc lại cổ áo rồi sải bước trên hành lang , ông đang đi tuần phòng . Bước chân ông khựng lại , ánh mắt ông ngước lên nhìn tấm biển trước cửa 1 phòn giam " Phòng tử tù " . Ánh sáng leo lét từ một ngọn nến hắt lên khuôn mặt của 1 tù nhân , hắn đang ngồi xếp bằng , ánh mắt mở to và nhìn chăm chăm vào ngọn nến trước mặt . Lông mày ông quản ngục dãn ra , ông hiểu phạm nhân tử tù trứơc khi chết thường có những hành động kỳ quái . Ngọn nến trước mặt hắn vụt tắt , nến đã hết . Hắn uể oải vươn vai ròi nằm xuống , khẽ rùng mình vì lạnh hắn kéo chiếc chăn đơn rách lên quá cằm rồi chìm vào giấc ngủ . Trong một mớ hỗn độn giữa hình ảnh và âm thanh của giấc mơ , hắn thấy mình như nhẹ bỗng và đang lướt đi trên con đường thậi dài , thật êm . Bên tai hắn vang lên những câu hỏi như đuợc vọng ra từ 1 nơi rất xa xôi . - Ngươi là ai ? - Tôi tên Dương Hoàng Nam . Hắn đáp như cái máy . - Tại sao ngươi phải vào tù ? - Tôi đã giết người , nhưng đó là những kẻ đáng chết , bọn chúng hãm hiếp ngươì tôi yêu rồi giết cô ấy chết . Tôi căm thù bọn chúng . - Rồi ngươi cũng phải chết , đó là những ji' ngươi phải gánh chịu cho những tội lỗi của ngươi ... Hắn ngồi bật dậy thở hồng hộc , mồ hôi khắp người hắn vã ra như tắm nhưng chân tay hắn thì lạnh ngắt , cứng đờ , tiếng gà gáy đâu đó báo hiệu bình minh đang lên , hắn ngước mắt nhìn đồng hồ treo ở giữa phòng giam - 5h sáng " Chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội đến Sài Gòn đã vào ga . Bây giờ là 5h sáng , đề nghị quý khách .... " Nó với tay lấy túi ba lo trên giá rồi chen chân theo dòng người bước xuống tàu . Sài Gòn buổi sớm khác hẳn không khí lạnh tê tái của Hà Nội mà chỉ mới 2 ngày trước thôi nó vẫn còn co quắp . Đâu đó trong cái se se của sương sớm là 1 chút ấm áp của cái nóng nhiệt đới , nó mỉm cười hít 1 hơi thật sâu rồi bước đi . Phải rồi , nó đã mỉm cười , nó mỉm cười nghĩa là nó đang hài lòng với quyết định của nó , nó mỉm cười vì nó đã bỏ lại đuợc sau lưng mình người mẹ bệnh tật , người cha nát rượu và 3 đứa em nheo nhóc , nó mỉm cười vì từ bây giờ trở đi nó đã không sợ cái đói nữa , và nó mỉm cười vì nó đã bắt đầu bước chân vào giới bụi đời . 12 tuổi với cái mặt đem nhẻm cháy nắng và cặp mắt khôn ranh , nó thừa hiểu rằng thượng đế không rải hoa hồng dưới chân nó , nó chỉ có thể đi ngắt trộm hoa hồng và tự rải lên con đường của mình thôi . - Ê chủ quán , cho ly coffe và gói thuốc Con mèo . Hắn đẩy chiếc ghế trước mặt xa ra 1 chút rồi gác chân lên . Mặc kệ ánh mắt khó chịu của những người xung quanh , hắn đón bao thuốc từ tay người phục vụ , châm lửa hút và thả khói thẳng vào 1 cái đầu đang gục xuống bàn , ngay bên cạnh bàn hắn . Tiếng ho sù sụ của 1 cô gái khiến hắn hạ thấp cái bản mặt đang vênh lên của mình xuống 1 chút , hắn nhìn cô gái với ánh mắt dò xét . Trước mặt hắn là 1 cô gái , à không , chính xác hơn là 1 cô bé trạc 16 , 17 tuổi đang húng hắng ho và đôi mắt long lanh ngấn nước , hắn nhoẻn miệng cười với cô - Cô bé , hết chỗ khóc rồi sao mà lại kiếm 1 quán coffe đông đúc như thế này ? " Còn 13 ngày nữa " . Hắn lầm bầm trong miệng rồi xé toạc phong bì . Lại vẫn là những dòng chữ quen thuộc . " ... Hôm nay là chủ nhật . Có những lúc nghe tiếng chuông nhà thờ như gần , như xa em lại thầm nghĩ - Dường như đó là tiếng anh đang gọi em . Em vẫn đang yêu bằng tình yêu của người khác , sống từng ngày và mỏi mòn chờ đợi 1 lúc nào đó em sẽ tìm được mảnh vỡ của tình yêu em mà thượng đế đã vô tình đánh rơi . Em lại gửi nến cho anh mà vẫn chẳng thể biết anh dùng nó để làm ji'... " Hắn gập thư lại , thở dài và nhìn lên trời , đêm nay là đêm trăng tròn . Đêm trăng tròn , trăng dát lên triền dốc 1 thứ ánh vàng óng ánh như mật ong . Hắn lơ đãng thả bộ , đầu óc hắn trống rỗng . Cần quái ji' phải suy nghĩ nhiều cho mệt khi mà công việc của hắn đã thành công và hắn cũng chỉ còn ở lại đây nốt đêm nay thôi . Đang lơ đãng bỗng dưng hắn giật mình , phía trên triền dốc hình như có bóng 1 người đang đứng , 1 người con gái , 1 người con gái với mái tóc rất dài . Hắn bất chợt thấy lạnh toát sống lưng , hắn sợ , đơn giản vì hắn là 1 kẻ yếu bóng vía và hắn cũng đã nghe truyền thuyết về 1 người con gái đã từng tự tử tại chính triền dốc này . " Rắc " , tiếng chân hắn dẫm lên 1 quả thông khô khiến cô gái trên đỉnh dốc quay người lại , hắn bắt đầu cảm thấy mồ hôi trên thái dương đang chảy xuống tai , xuống cổ . Đập vào mắt hắn lúc này không phải là 1 khuôn mặt trắng bệch với 2 chiếc răng nanh thò ra từ 1 cái miệng đầy máu mà là 1 đôi mắt , 1 đôi mắt đẹp , buồn và rất quen . Đôi mắt nhìn hắn thân thiện khiến hắn định thần lại . Phải rồi , ma thì không có bóng còn cô gái này thì ngược lại , tất nhiên là có bóng , 1 cái bóng đổ dài dưới ánh trăng thật lãng mạn . Huýt sáo 1 giai điệu nhằm che dấu nỗi sợ hãi mình vừa bộc lộ , hắn bước tới - Trăng ở cao nguyên bao giờ cũng to và sáng hơn trăng ở thành phố . Tôi nghĩ chỉ có khách du lịch như tôi mới tới đây ngắm trăng thôi , ai dè 1 dân bản xứ cũng có nhã hứng đó , thú vị ghê . Cô gái không nói , cử chỉ thở dài và ngước lên nhìn trăng của cô khiến hắn bỗng thấy xấu hổ , hắn cảm thấy mình thật vô duyên . Khẽ nở nụ cười nhạt , hắn nhún vai rồi bước đi . - Tôi đâu phải là dân bản xứ , tôi cũng như anh vậy là người thành phố . Tiếng nói nhỏ như 1 lời tự sự của cô gái khiến hắn khựng lại , sự tự tin lại tràn ngập trong lòng , hắn biết mình đâu có vô duyên . - Vậy ... Cô cũng tới đây du lịch ? Hắn ngồi xuống 1 tảng đá bên đường , châm thuốc hút rồi hỏi cô - Tôi là giáo viên , tôi mới tới đây dạy học . Cô gái chớp mắt rồi đưa mũi giày gõ nhẹ xuống đường . Phía trên cao , vầng trăng vẫn yên lặng thả những vầng ánh sáng nhạt dìu dịu lên những ngọn đồi , những rừng thông và những con người . - Con người sinh ra vốn dĩ chỉ có 1 nửa . Con người vẫn lặng lẽ đi tìm nửa kia của mình ở trên cuộc đời , tên của điều đó là tình yêu . Hắn thả khói thuốc lên trần nhà rồi quay sang hôn vào trán cô bé đang nằm bên cạnh hắn . Nhìn hắn bằng ánh mắt đầy si mê , cô khẽ nói : - Anh sẽ không bỏ rơi em đâu phải không ? Em chính là 1 nửa của anh mà . Hắn khục khặc gật đầu và hắn ho , hắn sặc thuốc , nước mắt hắn trào ra . Cô bé vẫn nhìn hắn với ánh mắt long lanh , hắn biết cô đang nghĩ rằng hắn khóc vì cảm động . Hắn khẽ nghiêng người ôm lấy cô và ngấu nghiến như 1 con thú đói vồ mồi . Hôm đó là sinh nhật 17 tuổi của cô bé , tên cô là Nguyễn Kim Ngọc . - Ngọc , em gái em là đứa út trong 3 chị em gái . Từ nhỏ nó đã được nuông chiều nên nó là đứa ngang ngạnh và khó bảo nhất . Cách đây 3 năm nó bỏ nhà đi với 1 thằng du côn và về nhà với cái thai 4 tháng . Chị 2 em mù lòa nên chẳng bao giờ dám có ý kiến trong gia đình nhưng cũng như em , chị ấy thương nó lắm . Chỉ có ba mẹ em .... Thanh gục đầu vào vai hắn khẽ nấc , nước mắt trào ra trên khóe mắt cô rơi xuống ngực hắn nóng hổi . Người hắn run lên , cổ họng hắn đắng ngoe't . Bây giờ thì hắn đã lý giải được tại sao ánh mắt của Thanh lại khiến hắn thấy quen đến vậy . Ánh m��t của người con gái mà hắn nhẫn tâm bỏ rơi khi đang mang thai . Người con gái đã vì hắn mà tự tử , khi đó hắn có buồn không nhỉ ? Dường như khi đó hắn cũng có 1 chút hối hận , 1 chút xót thương nhưng chỉ " 1 chút " thôi . - Thôi chết , muộn rồi , em phải về trước giờ ký túc xá đóng cửa . Ngày mai là giáng sinh , chị Thảo sẽ đến đây thăm em đấy , anh nhớ đúng 6h chiều ở chỗ này nha . Thanh nói tíu tít rồi lập cập bước đi mà không để ý khuôn mặt thất thần của hắn . Đi được 1 đoạn , cô quay lại hôn vào trán hắn rồi mỉm cười tinh nghịch - Anh nhớ là phải có 2 món quà đó . Cô vẫy tay chào hắn , nháy mắt với hắn rồi bước đi . Hắn thẫn thờ nhìn theo bóng cô khuất dần cuối triền dốc , đâu đó có tiếng quạ kêu lanh lảnh giữa không gian lặng ngắt của đêm . - Quạ ... quạ ... quạ !!!! Hắn giật mình đánh rơi bức thư đang cầm trên tay xuống đất . Giữa nền trời đêm tối thẫm , bóng chim hòa vào nền trời chỉ có tiếng kêu thê lương của nó và tiếng vỗ cánh báo hiệu điềm gở đang đến với hắn mà thôi . 2h sáng ngày 24 -12 " .... Có lẽ đây là bức thư cuối cùng em gửi cho anh , à không , bức thư cuối cùng anh được đọc mới phải . Kể từ bức thư đầu tiên em viết cho anh đến bây giờ cũng đã 10 tháng trôi qua , 10 tháng với 30 bức . Thời gian trôi qua nhanh và chậm đủ để em nhẩm tính . 1 giờ có 60 phút . 1 ngày có 1440 phút . 10 tháng là 300 ngày và cũng là 432000 phút . Nhưng em cũng không thể có được dù chỉ là 1 phút ở bên anh . Em đã từng ước rằng em đựơc phép đánh đổi tất cả , kể cả cơ hội đuợc sáng mắt của em cho 1 phút ấy . 1 phút đủ để em có thể nói với anh rằng : Em đã yêu anh , yêu anh bằng cảm giác và bằng tình yêu anh dành cho Thanh , em gái em ... " - Đừng yêu anh , nếu như em biết sự thật em sẽ không thể yêu anh . Nếu như em biết gã sở khanh đã từng hãm hại Ngọc là anh , nếu như em biết những kẻ em giết để trả thù cho Thanh chính là bạn bè anh thì em sẽ khinh bỉ anh , oán hận anh ... Hắn lầm bầm bằng tiếng nấc nghẹn ngào . Đôi mắt hắn đỏ au nhưng khô khốc , lúc này đây hắn thèm được khóc biết bao , hắn thèm được 1 chút cảm giác ưon ứot trên khóe mi cũng được , nhưng tuyệt nhiên không có . Và hắn khóc suông , hắn nấc , rồi cả thân hình hắn rung lên và đổ ập xuống . - 3526 , đã đến giờ hành quyết . Hắn ngẩng đầu lên và từ từ đứng dậy . Giữa không gian tranh tối tranh sáng và tĩnh lặng tuyệt đối vang lên tiếng giày lộp cộp mỗi lúc một gần . Cánh cửa phòng giam hắn mở , 3 con người với khuôn mặt nghiêm trang đến đáng sợ chĩa súng vào người hắn . Người quản ngục già khẽ nhếch mép , ông bước tới và đặt tay lên vai hắn , ôn tồn nói - 3526 anh có điều ji' muốn làm trước khi chết không ? Nếu có , tôi sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện giúp anh . Hắn mỉm cười và gật đầu . - Bức thư này , nhờ anh đưa giúp cho nhân viên đến lấy nội tạng của tôi sau khi tôi chết . Hắn vừa nói vừa đưa bức thư đang cầm trên tay cho viên quản ngục . - Và yêu cầu thứ 2 - Hắn nhíu lông mày lại , nụ cười vụt tắt trên môi - Không được bắn vào đầu . Thoáng chút suy nghĩ , viên quản ngục khẽ nhịp gót chân trên sàn và rồi ông lại mỉm cười gật đầu . Hắn nháy mắt với ông rồi quả quyết bước đi , suốt dọc hành lang , bên tai hắn không phải là tiếng quạ kêu , tiếng bước chân nữa mà là tiếng nói từ sâu thẳm trái tim hắn , những lời hắn nói trong bức thư gửi cho Thảo " Anh đã yêu và anh đã được yêu , dù biết rằng đến phút cuối cùng này anh vẫn chưa được 1 điều ji' trọn vẹn . Luôn luôn cô đơn, khát khao 1 cái ji' cụ thể nên chẳng bao giờ có . Thượng đế rất công bằng khi không cho em đôi mắt để nhìn cuộc đời nhưng lại cho em 1 trái tim để hiểu cuộc đời này . Anh vẫn tin rằng nhìn thật kỹ vào nến trước khi đi ngủ sẽ làm cho đôi mắt trong sáng hơn và giờ đây , đôi mắt của anh sẽ xứng đáng với em hơn . Tình yêu là những mảnh vỡ từ 1 tấm gương mà thượng đế vô tình đánh rơi để rồi con người phải đi tìm mảnh thích hợp ghép vào , đó là điều em đã từng nói . Nhưng anh nghĩ , tình yêu chỉ đơn thuần là những viên chocolate có mùi vị khác nhau nhưng cuối cùng vẫn ngọt trong tim . Có người nói , con người luôn chênh vênh đứng giữa nụ cười và nước mắt , anh mong rằng em sẽ luôn nghiêng về phía mặt trời , nghiêng về nụ cười . Cho dù có nước mắt thì đó cũng là những giọt nước mắt rơi xuống vì hạnh phúc " . Cuối hành lang , cánh cổng sắt từ từ mở ra . Ùa vào mặt hắn là ánh sáng của bình minh , bình minh ngày giáng sinh . Hắn đưa tay lên che mắt rồi lại vội vàng rụt xuống . Hắn nhếch môi cười , và rồi những tiếng khục khục trong cổ họng , cuối cùng là tiếng cười vỡ òa ra . Đó là tiếng cười sảng khoái nhất trong cuộc đời hắn và đó cũng là tiếng cười đậm đà nhất vì miệng hắn đang mặn chát những giọt nước mắt . Cuối cùng thì hắn cũng đã được khóc ... và khóc được . The End --------------------------------------------------------------------- 3. Tác Giả: Sao chổi >>> Truyện: Mối Tình Đầu......... Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ .Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm , có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi ,anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế.Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu , tình yêu đơn phương .Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ...trước lúc tôi định nói thì anh , người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước , tay trong tay với một cô gái khác . Đứng trước mặt tôi , anh lại vờ như không biết , như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia , anh ung dung nói _ Này Nhóc , giới thiệu với em đây là bạn gái của anh . Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau , nó đau nhói một cách lạ lùng , tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế _ Chào em , em là em gái của anh Nhân à ? Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi _ Em không sao chứ Nhóc ? Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy , chạy với những giọt nước mắt trên mặt , tôi chạy như để trốn tránh tất cả , trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi . Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh , nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy . Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh . Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi , điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra . Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp , tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa ? nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh . Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe , những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh , tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu , bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh , anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không , hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười , vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh . Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về , dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó , vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai . Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh , không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi . Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì ? quên anh ? tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu , còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư ? để làm gì cơ chứ , khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi .Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc , việc mà tôi nên làm , đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh , tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa . Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác . Tôi lại đi lang thang trên con đường , con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh , tôi định chạy thật nhanh đến bên anh . Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình , anh đang đi cùng cô gái hôm nọ . Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy , tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này . Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy , chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần , nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi chợt _ A ! Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh , người cứu tôi là anh . Tôi chạy đến thật nhanh bên anh , người anh toàn máu là máu _ Anh Nhân , anh có sao không ? sao anh lại làm vậy ? Tôi nói trong nghẹn ngào _ Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi , Nhóc à lần sau đừng thế nữa nhé . Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi . Ngồi bên ngoài phòng cấp cú mà đôi tay của tôi lạnh ngắt , tôi sợ , sợ lắm , sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi . Không ! tôi không thể mất anh được , tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy , sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó . _ bác sĩ , anh ấy thế nào rồi ạ ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ _ Cô là người nhà của anh ta à _ Dạ , cháu là em gái của anh ấy , anh ấy như thế nào rồi bác sĩ _Xin chia buồn cùgn cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông , sao lại như thế , sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau ,nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần ,tôi lặng người với những giọt nước mắt ........... 3 tháng sau ngày anh mất , tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi _ Xin lỗi , em có phải là ...... _ Là chị ? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy , người yêu của anh _ chúng ta vào đâu nói chuyện được không chị có cái này muốn đưa cho em Tôi khe khẽ gật đầu , khi đã tìm được chỗ ngồi , chúng tôi bắt đầu câu chuyện chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi _ đây là gì ? _ Nhật ký của Nhân _ Sao nó lại ở chỗ chị ? _ À , là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp _ Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi _ Có gì quan trọng nữa hả chị , dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa _ tùy em vậy , giờ chị phải đi chọn áo cưới đây _ Chọn áo cưới ? Tôi khẽ chau mày _ Sao chị lại có thể làm như thế anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà _ Em nói thế là sao ? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà _ Là bạn ? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy _ Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa , thôi chị trễ rồi chị phải đi , chào em Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu , sao lại như thế , sao anh lại làm thế . Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh . Tôi giở từng trang ra Ngày......tháng......năm............ Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình , điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi . Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc . .................. Rồi một trang khác Ngày......tháng......năm............ Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất , tôi đã lầm , một sự hiểu lầm tai hại bởi em , người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi .Em đã có người yêu , một chàng trai tốt , tôi đoán vậy . Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em ,những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa , thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi . Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em , tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình . Nhóc ơi ! khi nào thì em mới hiểu cho anh đây......................... Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi , vì sao ? vì sao cơ chứ ? vì sao anh không nói với tôi sớm hơn , vì sao ? vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao ? cứ bao quanh lấy tôi . Đêm ấy tôi đã khóc , khóc rất nhiều .........chợt tôi giật mình khi nhận rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh , người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại . Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu , còn tôi , tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào ? nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó . Tôi phải trách ai đây ? trách anh không nói sớm hơn ? trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó ? hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi ? Đêm đó tôi đã mơ thấy anh , anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh . Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra , tôi nhớ anh , nhớ thật nhiều ...... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu , là một kỉ niệm đẹp trong tôi......... The End ------------------------------------------------------------- 4. Mong chờ... mõi mòn Tác Giả: Zz_Pink_Kiss_zZ Ba , bốn năm nay mình ko gặp nhau phải ko Long ?.............hãy để em bước về quá khứ của chúng ta để ngắm lại 1 thời ấu thơ.......................................... Em được sinh ra và lớn lên trong một ngôi xóm có con sông thân iu đầy ấp tình cảm của người thân và bạn bè. Chiều chiều đi học về em cùng bạn bè đi ra sông tắm , nô đùa nhãy múa. Còn cuối tuần thì em và cả nhóm bạn đi hái xoài , ngồi ăn cóc tai và nghe cô Hằng kể chuyện ma thật vui ! Nhưng chợt một hôm....em có biết chăng anh từ đâu đến vào ở chung xóm lần đầu tiên gặp anh ở ngoài xân nhà em...lúc đó em cùng mấy đứa bạn đang múa hát thì bỗng dưng anh đi ngang qua...ánh mắt đầu tiên anh trao em....đã làm em tim em cảm thấy run run nhưng em chẳng biết la' gì cả ...... Chợt cười với ánh nắng xanh của Chủ Nhật.........em lang thang trên con đường cùng các bạn thì chợt thấy anh đang ngồi dưới cây cầu của con sông cùng với cây cỏ đơn sơ trên tay ....em cũng đang ra sông để ngồi chơi nhưng........con sông chỉ có 1 cây cầu tre mà em thích nhất nhưng anh lại ngồi ở đó.........em chẳng biết làm sao lúc bấy giờ......em hơi ngại ngại quay lưng về.Nhưng anh nhìn lại và anh nói " Như ! ngồi xuống đây chơi đi " em vừa vui lại vừa mắc cỡ. Tim của em nó cứ làm em nhói lên khi nhìn thấy anh...........tại sao thế anh ? em sẽ tìm câu trả lời này ( em suy nghĩ ). Rồi 2 đứa ngồi trên chiếc cầu hóng gió nhưng chẳng ai nói với ai 1 lời . Anh chợt nhìn em......em ko biết làm sao, vì mắc cỡ quá nên 2 má của em đõ hững lên...........Anh mở miệng nói với em " Như thích Long ko ? " Em trả lời " Có! Có mà ! " lúc đó em ko biết mình đã làm gì ? đã nghĩ gì ? mà sao lại trả lời nhanh đến thế khi tim em đang còn run ?..........Lúc đó em cũng chưa tìm được câu giải thích ĐÓ LÀ CẢM GIÁC GÌ MÀ MỖI KHI NHÌN THẤY ANH TA MÌNH LẠI THẾ ? .... và từ đó đến sau.........em và anh chơi chung với nhau , hằng ngày anh chờ em trước cổng trường , đi học về 2 đứa lại nô đùa với nhau cùng các bạn. Đêm nào em và anh cũng ngồi tại hành lang cách nhà em và nhà anh 1 chút , anh rất thích kể chuyện vui để muốn nhìn em cười , anh thích kể chuyện ma vì mún em sợ sẽ thấy được sự ngây thơ trong mắt em , nụ cười của em. Em ko ngờ..............tình đó anh trao cho em.chính là.....TÌNH IU ĐÔI LỨA HỌC TRÒ em đã tìm ra được câu trả lời cho trái tim em..........nhưng đến một đêm nọ cũng như hằng đêm chúng ta ngồi ngắm sao bên hành lang . Nhưng hom nay anh kêu em hãy ra sông ngồi với anh , vì anh có chuyện muốn nói....nhưng em chẳng hiểu tại sao hôm hay anh thật lạ nhưng em cũng cười và đi cùng anh. Đến bờ cầu gió mát và những ánh sao lung linh cùng anh và em , em cảm thấy hạnh phúc mà anh đã trao em quá bất ngờ..............em chợt dựa vào vai anh.............nhưng hôm nay , anh ko nói 1 lời nào , ko kể chuyện em nghe nữa mà chỉ nhìn những dòng nước trôi lặng lẽ ra xa bờ..........Em hỏi gì anh cũng ko nói mà chỉ lấy ngón tay để lên miệng em và nói " suỵt ! " rồi cười........em chẳng biết gì cũng cười theo , em nghĩ ko cần biết hôm nay đã ra sao với anh em chỉ cần anh bên cạnh như bây giờ là quá đủ rồi. Nhưng em nào ngờ....................sáng mai ko còn ai đi cùng em nữa , ko còn ai đón em trước cổng trường , ko còn ai giỡn , kể chuyện cho em nghe nữa.........anh ra đi mà ko nói với em 1 lời. Tại sao ? tại sao thế anh ? tại sao anh nỡ làm thế với em?... con nhõ bạn thân nó biết em sẽ rất đau đớn nên đã nói với em rằng anh phải đi xa cùng gia đình có lẽ sẽ ko quay trở về đây.........Lúc đó em cũng có thể như 1 ai đó đang bóp nát tim em và thả trôi xuống con sông lạnh giá .........Em gượng cười và nói cám ơn với no. Đêm hôm đó , và hằng đêm lúc nào em cũng ra bờ sông để ngồi khóc vì bóng tối đã che khuất em nên ko 1 ai thấy em đang khóc , khóc thật nhiều em dựa vào cái cây tre nhìn lên trời sao.......ngón tay của em sờ đụng vào hàng chữ có khắc tên em và anh và 2 cái ( ) trên đó.............em cứ khúc khích để ngăn nước mắt lại và nở 1 nụ cươi.. lúc ấy em nhìn lên ánh sao và nói the thẽ 1 mình em " Như sẽ chờ Long về , Như biết Long sẽ về lại với Như như ngày nào mà " nhưng ai ngờ đâu đã 3 năm trôi qua..........sợ mong chờ đó đã mòn mõi và em khóc như đã hết nước mắt.......hàng chữ khắc tên em và anh đã phai dần......em mật mõi............Thời gian đó em cùng gia đình chuẩn bị qua U.S nhưng em ko muốn đi em chờ anh về và gặp anh lần cuối............nhưng ko....anh ko về đến đêm cuối cùng và ngày mai em sẽ ra đi khỏi quê hương mang nhiều tình iu trẻ thơ và tình iu anh trai cho em..........em chờ đến 12 giờ khuya ngoài sông...........nhưng bóng anh ko còn đó.....nên em đã đưa cho con nhõ bạn thân 1 chiếc nhẫn , 1 con chim hạt và 1 ngôi sao.............để gưởi cho anh dùm........nó nhìn hoài mà ko hiểu những vật đó ý nói gì.........nhưng em nghĩ anh sẽ hiểu........nên trên máy bay...em đã rơi nước mắt vì anh, vì gia đình.........và nhắm mắt lại ngủ 1 giấc khi máy bay đang bay ra khỏi quê hương VN của chúng ta............Bây giờ anh còn nhớ em là ai hay ko anh ? em đã lớn rồi...mỗi đứa 1 nơi phải ko anh ? thời ấu thơ đó thật vui....phải ko anh....em đọc được lá thơ của bạn em gưởi là anh đang ở Sài Gòn và anh đã có người iu........em chúc mừng anh nha....em cũng đã có iu 1 người...người đó mang lại cho em nhiều hạnh phúc............nhưng thời ấu thơ đó em sẽ mãi mãi nhớ trong kỷ niệm của em.......xếp trang nhật ký lại em hé 1 nụ cười nhưng nước mắt lại rơi.............................. The End ------------------------------------- 5. My first love Tác Giả: love is the pain Tình yêu đầu tiên của tôi-đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên.Mãi cho đến tận bây giờ,đôi khi bất chợt nhớ lại,tôi lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả,một nỗi đau mang tên anh và những lúc như thế thì tôi lại càng khẳng định được rằng:tôi vẫn còn yêu anh,rất nhiều.... Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày mưa phùn cuối tháng 11 trong căn tin trường tôi.Anh học trên tôi 2 lớp,là 1 chàng trai có vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng lại rất thu hút,tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt buồn sâu lắng vương rất nhiều ưu sầu và trầm tư của anh khi nhìn những hạt mưa rơi tí tách ngoài sân,có lẽ kể từ lần gặp gỡ đ��nh mệnh ấy đã cuốn tôi vào vòng xoáy tình yêu với anh,thế là từ đó tôi đã thầm để ý đến anh,có thể nói là bấy cứ lúc nào anh ở đâu là ở nơi đó có sự hiện diện của tôi,mặc dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi nhưng với tôi đó lại là một niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ.....Tôi cũng để ý thấy rằng tuy anh rất đẹp trai và nổi bật nhưng anh lại chỉ toàn đi chơi chung và nói chuyện với lũ con trai,không bao giờ thấy anh xuất hiện cùng với "bóng hồng" nào-điều đó cũng đã vô tình tạo cho tôi được một niềm hy vọng nho nhỏ sâu thẳm trong tận đáy lòng.Và rồi vào một ngày đầu tháng 3,tôi đã lấy hết can đảm để viết cho anh một lá thư làm quen,lúc đầu cũng lo lắm chứ,sợ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng thôi kệ,đã phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ?Và nếu như ngay từ lúc đó anh từ chối kết bạn với tôi thì có lẽ tôi đã không đau khổ như bây giờ,lúc biết được rằng anh đồng ý làm bạn với tôi,thật sự là tôi đã bất ngờ và vui lắm,khởi đầu chỉ là bạn bình thường nhưng tôi cũng đã khấp khởi hy vọng rằng thời gian sẽ vun đắp cho tình cảm của tôi và anh ấy.....Khoảng thời gian sau đó hai chúng tôi đã có với nhau những kỉ niệm rất đẹp,những lần cùng ngồi trò chuyện với nhau trong căn-tin hay những lần cùng nhau đi bộ về lớp sau những giờ ra chơi đã làm cho tình cảm của tôi dành cho anh ấy ngày càng sâu đậm hơn.Mãi cho đến một ngày tôi mới giật mình nhận ra rằng:tôi đã thật sự yêu anh ấy mất rồi,không phải là vì vẻ bề ngoài bảnh bao của anh ấy nữa mà là vì chính con người thật bên trong,từ tư cách đạo đức và quan niệm lối sống của anh đã làm cho tôi thật sự khâm phục.Mặc dù biết rằng trước đây anh đã từng có bạn gái và vì một lý do không đáng mà 2 người đã chia tay,anh cũng nói thật với tôi rằng cho đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cô ấy nhưng tôi đã chấp nhận hết tất cả,yêu mến anh một cách mù quáng và nhiều khi còn làm nhiều chuyện hơi bị ngu ngốc vì anh nữa,trong khi anh thì vẫn cứ dửng dưng và lạnh lùng trước tình cảm của tôi hay nói đúng hơn,anh chỉ luôn xem tôi như 1 người bạn hay nhiều lắm là 1 đứa em gái khờ khạo của mình mà thôi.Tuy tôi không nói ra là tôi thích anh nhưng qua những hành động cử chỉ của tôi làm vì anh,tôi chắc rằng anh hiểu,nhưng tại sao.....anh vẫn im lặng?Vì nghĩ rằng anh hơi khó xử và cần thời gian để suy nghĩ nên tôi đã nhẫn nhịn chờ đợi......Và rồi,cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến,anh chủ động gửi e-mail cho tôi,nhưng không phải là để nói về chuyện của 2 đứa chúng tôi mà là để cho tôi thấy tấm hình của anh và chị AP(người yêu cũ của anh) chụp chung với nhau kèm theo "nhật ký chuyện tình của anh và chị AP" và câu cuối cùng khi chốt lại mọi chuyện anh đã nói rằng:"Trái tim anh sẽ mãi mãi ở bên AP,mãi mãi......".Con tim tôi đau thắt lại và hoàn toàn vỡ tan tành khi đọc xong bức e-mail ấy.Đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng,trong lòng anh hoàn toàn không có chỗ dành cho tôi,từ đầu đến cuối đều là do một mình tôi đơn phương theo đuổi anh và cũng đã ít nhiều ngộ nhận tình cảm của anh dành cho tôi.Yêu đơn phương 1 người thật là 1 điều đau khổ biết chừng nào.Sau khi suy nghĩ rất lâu tôi đã quyết định gởi cho anh 1 lá mail khác để nói thật về tất cả tình cảm mà tôi đã dành cho anh ấy bấy lâu nay kèm theo với 1 câu kết là:"Với em thì tình bạn có thể thăng hoa lên thành tình yêu nhưng còn tình yêu thì không bao giờ có thể giảm xuống là tình bạn đâu anh à,đừng gởi cho em thêm bất kỳ lá mail nào nữa,em không muốn lại 1 lần nữa tan vỡ vì anh như thế này đâu!"Và rồi sau lá mail ấy của tôi...anh đã im lặng....Tôi cũng đã tìm cách tránh mặt anh từ đó,dẫu biết hành động đó của mình là trốn tránh sự thật nhưng tôi tin rằng mình đã làm đúng.Nếu gặp người tôi yêu mến nhưng người đó chỉ mang lại cho tôi toàn khổ đau thì thôi,tôi thà không gặp nữa,làm vậy sẽ tốt cho tôi và anh ấy hơn....Mối tình đầu cay đắng của tôi đã có 1 kết thúc buồn như vậy đó các bạn à! Anh đến và đi khỏi cuộc sống của tôi nhanh như một cơn gió thoảng,mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho tôi toàn là nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với tôi đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất,có quá mâu thuẫn không vậy các bạn?Tôi tin rằng quyết định từ bỏ của mình là đúng,bởi vì càng dấn sâu vào thì tôi sẽ càng đau lòng và tuyệt vọng hơn mà thôi!Dù cho giờ đây chúng tôi đã mỗi người một phương và cũng lâu rồi tôi không gặp anh nữa nhưng tôi vẫn muốn anh biết 1 điều:tôi đã không hối hận khi yêu anh,trước đây,bây giờ và mãi mãi,bởi vì tình yêu là không bao nói đến sự hối hận,cảm ơn anh đã đến và cho tôi biết rằng được yêu thương một người nào đó thật sự là một điều hạnh phúc biết dường nào.Hy vọng rằng ở 1 nơi nào đó trên đất nước Việt Nam này ,anh cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cho riêng mình,anh nhé! The End ---------------------------------------- 6. tình yêu cao thượng Tác Giả: contraidalat Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi , "My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất " "khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh " nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối" câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn , aaaaaaaaaa tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu , My đến thăm khang tại bệnh viện " khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây " "em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha , em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì" người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều , "em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này " thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng , người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này , một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác.. " bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy " vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU" The End ---------------------------------------------------------- 7. Không đề Tác Giả: phonglantim Mưa đêm mưa quá vô tình Mái tranh giọt nước cho mình thêm đau Buồn đêm mưa đổ nát nhàu Sầu dâng nghẽn lối bạc màu thời gian ................................ Cái không gian tĩnh mịch,yên ắng cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp ở hiên nhà chợt làm cho nó nhớ tới mấy câu thơ mà nó vừa mới đọc trên net chiều qua.Nó lẩm nhẩm đọc,tự nhiên nó cảm thấy khác thường,một nỗi buồn man mác đã lấn át tâm hồn nó, lòng buồn rười rượi.Một mình lặng lẽ trong bóng tối,nó cố gắng chờ đợi cho đến cái giây phút giao ngày,chờ đợi cái khoảnh khắc mà nó được bước sang một tuổi mới.Có lẽ cái giây phút ấy sẽ làmcho nó trở thành một con người mới trưởng thành hơn,suy nghĩ chín chắn hơn .Nó suy nghĩ lung tung,nghĩ về cuộc đời,nghĩ về số phận, nghĩ về tất cả những việc mà nó đã làm từ trước tới giờ.Nó đưa mắt qua khung cửa sổ,nhìnlên bầu trời cố tìm kiếm một cái gì đó nhưng vô vọng.,bầu trời không có gì khác ngoài một màu đen kịt,trong cái khoảnh khắc ấy phút chạnh lòng nó nghĩ đến anh.. Anh bước vào tâm hồn nó nhẹ nhàng êm ái và bước ra cũng thật nhanh chóng dịu êm,để lại trong lòng nó một nỗi buồn đau khó tả,một nỗi buồn day dứt không tên .Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là vừa tròn một năm cái ngày anh và nó quen nhau.Cái ngày này năm ngoái anh và nó biết đến nhau một cách tình cờ,bất ngờ và cũng thật là nhanh chóng.Những tâm sự,những khúc mắc cùng với những câu chuyện ngốc xít khác đều được anh lắng nghe ,góp ý và giúp đỡ.ANh luôn xuất hiện kíp thời những lúc nó buồn.Vô tình anh đã trở thành người để nó tâm sự,để nó chia sẻ nhữngvui buồn ,thậm chí là nơi để nó trút những bực dọc vô cớ.Nó cảm thấy vui vẻ,yêu đời bởi đã có người lắng nghe nó,hiểu nó là quan tâm đến nó_1 điều mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ có.Nó không biết tình cảm mà nó dành cho anh là thứ tình cảm gì nhưng nó chắc chắn rằng đó không đơn thuần là tình bạn.Dường như nó đã tìm thấy cho mình một con người làm mục tiêu cho nó phấn đấu,để cho nó thấy được ý nghĩa của cuộc sống mà từ trước tới nay nó vẫn cho là hán ngắt này.Nó thầm cảm ơn ông trời đã sinh ra anh để nó thấy được trên đời này còn có người hoàn hảo như nó hằng mong ước..cuộc sống trước mắt nó bây giờ là một màu hồng,nó nhìn đâu cũng thấy niềm vui,nhìn đâu cũng thấy hạnh phúc,không biết đến sự tồn tại của nỗi buồn. Nhưng ông trời quả là bất côngc,đã mang anh đến bên nó rồi lại mang anh đi trong phút chốc.Có lẽ thời gian đã làm nhòa mọi thứ,thứ tình cảm mà anh đã dành cho nó giờ đã nhạt phai..Nó chưa tận hưởng hết cuộc sống màu hồng thì đã phải nhận lấy những đau thương,mất mát,những dằn vặt,ưu tư,những dồn nén khó tả.Trong suy nghĩ của nó bây giờ có vô vàn những thắc mắc,vô vàn những câu hỏi mà nó không đủ sức ,không đủ tự tin để trả lời.ANh đi nhanh quá!Nó chưa kịp làm bất cứa việc gì mà anh đã ra đi.Biết bao ước mơ,mong ước phút chốc sụp đổ.Có những buổi chiều nó lang thang trong mưa,đi như một con bé vô hồn.Nước mưa từng đợt táp vào mặt nó.mắt nó đỏ hoe,nó tự nhủ sẽ khơng khóc nhưng sao nó cảm thấy mặn chát ở đầu lưỡi.Nước mưa hay chính là nước mắt?Trời đất như sụp đổ hoàn toàn,nó thất vọng quá.Tưởng chừng nó sẽ gặp những hạnh phúc bên anh nhưng nào ngờ anh đã ra đi.Lúc này cuộc sống đối với nó là một màu đen kịt,nhìn đâu cũng chỉ thấy buồn đau,chán nản.Nó không còn vô tư,nụ cười trên môi nó dường như tắt hẳn.Nó khóc nhiều hơn và suy nghĩ cũng nhiều hơn.Nó và anh đã nhắn nhủ rằng tuy duyên phận không thành nhưng nó và anh sẽ vẫn là bạn,1 tình bạn hết sức bình thường.Nói như vậy chứ thực sự nó không dám đối mặt với sự thật.Nó không dám gặp mặt anh bởi những kí ức về anh luôn hiển hiện trong mắt nó,nó sợ rằng nó sẽ không kiềm chế được tình cảm thật sự của lòng mình.Nó gặp anh rồi nó sẽ lại suy nghĩ, lại day dứt nhiều hơn mà thôi.Sau nhiều lần lang thang suy nghĩ,dù nó không quên hẳn được anh nhưng nó đã cố gắng làm mọi thứ để chôn chặt hình bóng của anh xuống tận đáy lòng.Nó cố gắng và cũng đã làm được cho dù kết quả không phải là tuyệt đối nhưng dù sao nó cũng đã cố gắng rất nhiều.Anh cũng như hạt mưa rơi vào trong lòng nó cuốn đi hết tất cả những nỗi buồn ẩn sâu trong tâm hồn nó.Mưa rồi cũng phải tạnh,anh rồi cũng ra đi,có lẽ đó là quy luật..Nhưng may thay,ông trời không đến nỗi tàn nhẫn quá với nó,sau nhiều ngày vi vu trên net,nó đã tìm được những người bạn tốt,những người bạn hết sức chân thành.Nó thầm cảm ơn ông trời đã mang lại cho nó một niềm vui. Mưa đã bắt đầu tạnh,mưa hết hay chính là những suy nghĩ về anh cũng sẽ chấm dứt từ đây.Dù sao nó cũng cảm ơn anh về những tháng ngày mà anh mang đến cho nó những niềm vui và hanh phúc.Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì chắc chắn một điều rằng nó vẫn chọn được gặp anh.Bởi vì có anh thì nó mới có thể gặp được những người bạn bây giờ.Dù sao di nữa thì nó cũng cảm ơn anh về những tháng ngày hạnh phúc mà anh dã dành cho nó,để cho nó thấy được cuộc sống này phúc tạp đến mức nào. Chỉ còn vài phút nữa thôi là nó được bước sang một tuổi mới.Nó tự hứa với mình rằng nó sẽ cố gắng làm một việc gì đó để đem lại niềm vui cho gia đình,cho bố mẹ và những người thân khác.Điều đầu tiên nó cần phải làm là làm sao vượt qua được kì thi tốt đẹp,nó phải cố gắng thôi.Những suy nghĩ về anh sẽ dần dần tan biến như những giọt mưa. Ps:Truyện này Pl có viết lên đây một lần rùi nhưng mà bi giờ viết lại để tham gia cuộc thi! -------------------------------------- 8.Tình yêu ko trọn vẹn ^^ Tác Giả: den_mot_luc_nao_đo^-^ *em mệt mỏi quá .....em đã nói rồi , em muốn quên anh ! nhưng nói và làm thì là hai việc khác nhau hoàn toàn. thế đấy , đôi khi việc mình muốn chẳng bao giờ thực hiện được . với em thì là thường xuyên , quen rồi , thành chai sạn. thế mà mỗi lần thất vọng thì cứ khóc , thế mới hâm chứ ! đôi khi em muốn gặp anh , gặp anh rồi em sẽ nói là em nhớ anh đến thế nào. thế mà lúc gặp thì hời hợt và hững hờ , 1 cái hôn má rồi lướt qua nhau như thể ko quen. nhiều lúc em thấy anh từ xa , quay đầu lại rồi đổi hướng , chạy vội như thể sợ anh sẽ đuổi theo . 1 câu chào hỏi hình như đối với em cũng quá khó . vì em đòi hỏi nhiều hơn thế . em ko chỉ cần 1 câu chào hỏi , em cần nhiều điều khác nữa . em biết là anh biết em muốn gì . vì vậy mà anh niềm nở nhưng kiên quyết. dũng cảm thật , nếu em ở địa vị anh thì đã ngã lòng rồi. nhiều lúc chẳng hiểu tại sao tự dưng anh ôm em vào lòng, trước mắt bao nhiêu người , em đẩy ra , biết sẽ làm anh rất thất vọng và buồn bực . nhưng tính em lại thế đấy , chuyện hai đứa mà ko rõ ràng thì chỉ dừng lại ở tình bạn thôi . có lẽ anh cũng biết là em quý anh nhiều hơn tình cảm anh dành cho em . nên nhiều lúc anh tận dụng hơi quá và đối xử với em quá đáng . bây giờ em trả lại đấy! hai đứa ko còn học cùng lớp nữa , em tránh mặt anh mức tối thiểu có thể . mà có gặp anh thì xung quanh em cũng toàn là con trai cùng lớp , anh nhìn thấy , ngần ngại và chào em từ xa , em gật đầu rồi đổi hướng đi , hoặc lướt qua anh , ánh mắt kiêu hãnh .cuối cùng rồi anh cũng phải gập mình trước em . có thể 1 ngày nào đấy , gặp lại , ôn lại chuyện xưa , hai đứa sẽ cười xòa vì thấy mình trẻ con hết biết , nhưng bây giờ đây , hai đứa vẫn còn trẻ và có quá nhiều việc phải bận tâm . em sẽ nghĩ đến anh ít hơn , còn anh thì đã chẳng bao giờ nhớ đến em. vậy là ổn . cái tin nhắn hôm trước em viết cho anh , anh vẫn chưa trả lời . em biết , nếu là người khác , có lẽ mọi việc đã khác , nhưng cũng có thể máy anh hết tiền , em ko nên cực đoan quá anh nhỉ ? ^^ em biết là em vẫn thể quên anh 100% được , biết thế nhưng ko làm cách nào để xóa đi hình ảnh của anh được , giữa hai đứa đã có quá nhiều kỉ niệm. nhiều đến mức em chẳng biết đặt tên cho kỉ niệm là gì , chỉ biết lưu giữ nơi đây - trong trái tim này. nhớ tất cả những lần hai đứa cãi nhau vì những chuyện ko đầu ( h��u như là chiều nào cũng thế anh nhỉ ? ) những lần hai đứa nhảy slow với nhau ( ôm anh ấm thật đấy ^^) , những lần em trêu anh , anh trêu lại rồi hai đứa bắt đầu cãi nhau rồi quay ra dỗi nhau , thấy fát chán lên quan hệ dở hơi của hai đứa ! mối quan hệ của hai đứa nửa thân nửa ko thân đến mức lũ bạn phải gào lên " chúng mày mà yêu nhau thật thì thế nào nhỉ ? cái cặp lạ lùng , yêu nhau đi cho xong chuyện " . hai đứa quay ra nhìn nhau và bĩu môi " nó áh , ko thèm !!! no thx" , thế rồi bật cười và lại quàng vai nhau như những chiến hữu. mình hồi xưa trẻ con anh nhỉ? chắc bây giờ vẫn thế . cho đến khi nào em quên được anh , quên hẳn... nỗi nhớ của em dành cho anh cũng ko còn quá cồn cào như trước nữa . những giọt nước mắt cũng ko còn lăn trên má vì anh. cái tình cảm dành cho anh có lẽ cũng chỉ trên mức tình bạn một chút. mình là vợ chồng mà anh nhỉ ? ^^ dù sao thì ở địa vị 1 người vợ , em vẫn sẽ nói em yêu anh mỗi lần hai đứa gặp nhau , ọk baby ? chẳng còn biết viết gì cho anh nữa , mà dù sao anh cũng chẳng bao giờ vào đây đọc cả , em dừng vậy ! ( viết cho mình mà cứ như là viết thư tình ý ^^ ) BISOUS POUTOUS MON PTIT CHÉRI!!! ************************************************** ************** Lại một thứ 7 nữa rồi anh nhỉ? Ko biết tự bao giờ, em có thói quen đếm các ngày thứ 7. Xem nào, thứ 7 tuần trước ở nhà này, thứ 7 trước đó một mình ngồi uống cafe - nghĩ về anh, còn tuần trước nữa là lang thang trên net gặm nhấm nỗi buồn và post lên những giọt nước mắt em ngốc quá anh nhỉ? Sẽ có một ngày, em chẳng thể nhớ hết nổi các ngày thứ 7 trôi qua, lúc đó thì em sẽ phải làm sao đây ? Tối nay em lại về muộn,liêu xiêu một mình trên con đường đầy lá úa và giá lạnh ... một mình em cùng nỗi nhớ lúc nào cũng tràn ngập. Về đến nhà là mò lên net ngay anh ạ. Sắp đến Valentine rồi, lạ thay đó lại là một ngày thứ bảy. Các bạn sẽ tổ chức Valentine chúc mừng cho tình yêu của mình, bạn bè em - những con người đang yêu - sẽ lại có một tối thứ bảy hạnh phúc, quây quần đông vui lắm nhưng còn em? Em biết mình sẽ lại một mình như ngày hôm nay và biết bao ngày thứ bảy khác - chẳng thể vui ! Cứ như thể ngày thứ bảy là không dành cho em . Có ai đó đã nói với em rằng "tình yêu ko dành cho người ấy, cứ mỗi lần yêu là một lần người ấy mắc nợ. Còn em, em mắc nợ chính bản thân mình". Người ấy đã nói em như vậy đấy. Vậy là em đúng hay sai ? Chờ đợi một người , nhớ một người ... là sai sao? Em ko biết ... ko biết . Chỉ biết rằng em ko thể ko nhớ ... Mọi người càng quan tâm đến em thì em lại càng thấy lòng mình trống trải. Lạ thật đấy, sao miệng em cười mà trong lòng lại trống rỗng thế này??? Chưa lúc nào em cần có anh như lúc này, anh biết ko? Đã có lúc em tưởng mình đã quên anh, mà em đã hứa với anh như thế rồi cơ mà, em đã nói em sẽ lại sống như những ngày chưa có anh , sao giờ đây lại chẳng thể làm được điều đó??? Lúc nào trong trái tim em cũng đầy ắp hình ảnh của anh. Khi vui cũng như khi buồn, người đầu tiên em kể chuyện và chia sẻ bao giờ cũng là anh. Trong trái tim em, anh luôn ở đó. Tối qua em lại nằm mơ thấy anh. Anh lúc nào cũng nồng nàn,mạnh mẽ và dịu dàng với em như ngày nào...Còn bây giờ, anh đang ở đâu, làm gì nhỉ, anh có nhớ về em như em đang nhớ về anh ko? - em luôn tự hỏi mình như thế. Bởi anh đã ra đi, ra đi vì chính bản thân mình, vì hoàn cảnh, vì tương lai ... để lại cho em có chăng là những lời ngắn ngủi ... thỉnh thoảng là một lá thư , một email hay một tin nhắn ... nhưng chỉ cần vậy thôi, em biết, anh vẫn nhớ đến em, vẫn thương yêu em ... nơi xa ấy cũng ko làm xoá nhoà hình ảnh của em trong anh, ko làm cho anh lãng quên ... mình đã từng yêu nhau như vậy cơ mà ... fải không anh ? Bởi vậy em vẫn thường tự nhủ rằng anh sẽ quay về, em tin ... Mong sao những thứ bảy ko anh thế này sẽ đi qua thật nhanh ... để anh của em quay về với em ... Gục đầu vào giấc ngủ để một " saturday night " lại trôi qua lặng lẽ ... em học cách lãng quên ... nhưng ko fải quên anh ... mà là quên đi những ngày thứ bảy cô đơn .... Ngày mai thức giấc, em sẽ lại là em ... là em của riêng anh .... ************************************************** ************* ...có bao giờ...nắng lại về trên phố...để em lang thang ướt môi mềm... ...có bao giờ...anh lại về trên phố...để bên em bầu trời mãi trong xanh... Tuổi 15 của em đã đi qua........nhưng trong em...vẫn đọng mãi cái xúc cảm ấy....nguyên vẹn như thuở ban đầu........ .......15 trong em..........15 ngọt ngào.........15 trong sáng.........15 trẻ con.........15 của cha của mẹ.......15 của bạn bè của thầy cô......... 15 của" mắt sáng môi hồng".........15 của em........ .....em là chính em.......em yêu cha......yêu mẹ.........yêu bạn bè........ .......đôi lúc thấy mình trẻ con....tự hỏi sao lại ngây ngô đến thế?.........đôi lúc em muốn làm người lớn....muốn vênh mặt lên với bạn bè.........muốn cãi nhau với bố mẹ.........đôi lúc em muốn ngồi một mình........khóc.......và rồi lại đứng dậy.......em lại là em.......... ........chuyện tình mình kết thúc vào ngày hôm nay...........dưới tán cây hồng rực màu hoa........em khóc.........mặc dù em là người chia tay............sợ nhìn vào mắt anh..........sợ thấy cái ánh nhìn đau đắu trách móc..........sợ nghe những lời buồn.......... .........thấy mình như con ngốc..........sao tự dưng lại chia tay?............cảm zác sợ hãi mơ hồ cứ dấy lên bấy lâu nay.........thành một khối u sưng tấy và hôm nay thì vỡ ra......... .........anh cứ ôm em trong tay........để em nức nở trên vai............hơi ấm của anh.........mái tóc của anh.........vòng tay của anh...........em sẽ nhớ mãi..........nó đã trở nên quá quen thuộc với em.............thành một phần của bản thân em......... ........và dịu dàng.........anh nắm lấy tay em............rồi lau nước mắt cho em bằng những nụ hôn nồng ấm........sao lại tốt với em đến thế? sao lại an ủi em như thế? cứ bỏ mặc em có phải hơn ko anh?............anh làm thế khiến em đau lòng lắm......... ..........tối về em như lên cơn sốt.............ngồi một mình trong phòng và khóc như một đứa trẻ con bị lấy mất cái gì đấy quý giá............thấy trống vắng kinh khủng........nhớ những cú điện thoại muộn và cái giọng trầm ấm của anh..........nhớ những câu hỏi thăm linh tinh.........nhớ những mẩu thư nho nhỏ tìm thấy trong túi áo " em à, nhớ em lắm"...........em sẽ nhớ tất cả..........anh đi qua và đã để lại dấu ấn trong em biết ko?............ .......em giận.....giận thật đấy........hóa ra anh chẳng hiểu chút gì về em......ko một chút nào hết...........vậy mà em đã tự nhủ...." cuối cùng em cũng tìm được một người hiểu em"...... ........mọi người nói em là đứa phức tạp.......em quen sống độc lập nhưng lại cũng thích dựa dẫm........em khóc khi bị bạn đối xử ko tốt.....buồn cả tuần khi cãi nhau với anh.........băn khoăn cả đêm vì đã lỡ lời làm ai đó đau đớn............nhưng em có thể gạt fắt tất cả.......bỏ qua ý kiến của mọi người chỉ để làm những gì em thích......em có thể cãi nhau với ai đấy đến đau họng thì thôi........chỉ để chứng minh cái tôi của mình...........em có thể lạnh nhạt....lầm lỳ đến khó chịu............nhưng ko phải vì thế mà em ko cần bạn bè.....rất cần là đằng khác........nhưng em là em........em muốn sống cuộc sống của chính mình.......chỉ vì trong quá khứ em đã quá dựa dẫm....ỷ lại.....đến hèn yếu......... ....nếu như những gì em nói ra làm anh khó chịu và chính vì thế mà làm cho hai đứa xa cách nhau thì em xin lỗi.........em đành buông xuôi thôi.......em nói những gì em suy nghĩ..........em ko giấu gì hết......em sống thật với tình cảm của em.......bản thân em............vì đơn giản em nghĩ..........đã là bạn.........em sẽ nói tất cả những gì trong lòng............nhưng anh thì ko thế! ........nếu anh muốn nghe những lời ngọt ngào có cánh thì xin lỗi em ko thể............khách sáo để làm chi khi mà trong lòng ko nghĩ thế?............em phát buồn nôn với cái cuộc sống giả tạo..........sống hai mặt để làm gì hả anh?.......em cảm thấy như đang lợi dụng người khác khi mà mình ngọt nhạt với người ta.........cuộc sống nó vốn đã phức tạp rồi thì cứ phức tạp thêm nữa làm gì?..........có 1 thì nói 1..........đừng thêm thắt 2, 3........... .........quen sống giả tạo đến 1 ngày sẽ ko còn biết mình là ai......cuộc sống của mình là gì.......chẳng hóa tự mình tạo ra bi kịch cho bản thân mình........để rồi than khóc này nọ.........nực cười.....rồi ngớ ngẩn đặt ra câu hỏi " mình là ai thế?"......mình là người A quen sống ngọt nhạt????.........hay mình là người B quen đi xu nịnh????..............cũng có thể mình là người C quen đi nói xấu sau lưng........với anh thì thế nhưng em thì ko thế!........em có thể thẳng thắn trả lời " EM LÀ EM"!.......... .........anh có hỏi " với em hạnh phúc là gì?".........mỗi người sống một kiểu riêng.......anh rất rõ thế nào là hạnh phúc.......đừng vặn vẹo.......đừng zối lòng.........tự anh hiểu anh muốn gì...........chẳng qua anh sợ ..........sợ rồi sẽ thất bại lần nữa.........em thấy thật buồn cười.........và đáng thương........thử hỏi có bao nhiêu chuyện tình như anh?.......thử hỏi có bao nhiêu người còn đau khổ như anh?....." mất trắng " hả...........anh chẳng mất cái gì cả.....anh còn đầu tóc chân tay đầy đủ cả..........còn cả gia đình và tương lai.....có nghĩ đến những người sắp chết mà ko làm được gì ko?........thế mà người ta vẫn cười đấy........anh à, anh còn cả 1 cuộc đời........thật sự thất vọng về anh............anh thật sự muốn sống 1 cuộc sống ko có ngày mai à?...........thật sự sao?..........là do anh quyết định thôi........đừng đổ tội cho người khác............ko có lửa làm sao có khói..........đến vết đau còn lành sẹo thì chẳng có cái gì là ko qua được cả........chẳng qua anh ko đủ tự tin để đứng dậy thôi..........cái câu này em đã nói nhiều rồi nhưng em nhắc lại nhé : anh có biết hình tượng con lật đật ko?..........chắc anh hiểu em muốn nói cái gì chứ! ............tại sao anh cứ thích sống với quá khứ nhỉ? ..........nó đẹp lắm à?........nó làm cho anh đau chứ gì?.............thế thì bỏ qua đi..........để tay mãi trong lửa thì đau lắm anh à..........rút tay ra thôi.........đơn giản mà anh........chẳng qua la do anh quyết định cả thôi............tự nhủ rằng " tôi đã chán cuộc sống buồn tẻ này rồi......tôi ko muốn bị đau khổ mãi nữa......" .......và rồi sẽ ổn thôi mà anh!.....những cái gì đi qua.....những cái gì đã mất.......đã cho đi.......đã nhận được....cứ coi như là thử nghiệm thôi........coi nó nhẹ nhàng đi thì sẽ qua thôi mà.... .....trời lạnh rồi....anh có biết là em cần 1 vòng tay ấm ko ? ......anh biết thì rồi có đến bên em ko ?......anh àh , em nhớ anh lắm....thật đấy! ---------------------------------------- 9. Tình yêu kì lạ trên xe buýt Tác Giả: xấu_gái_đành_hanh Cơ sở nơi tôi làm viêc nằm cách nhà tới chục cây số,hàng ngày tôi đều phải đón xe buýt đi làm... Cũng chính nơi đây là nơi định mệnh của tôi ,mỗi ngày hai bận sáng và chiều đi làm tôi đều gặp anh [ anh cũng đang chờ xe buýt như tôi ] Tôi chưa bao giờ hỏi anh làm gì ở đâu .Chỉ biết rằng anh làm việc ở một công ty trên tuyến đường cùng với tôi nhờ vào việc hàng ngày anh thường xuống xe cùng điểm dừng trên con đường ấy.Cứ 6h30 sáng và 1h30 chiều là tôi và anh lại gặp nhau và chào hỏi nhau bàng một nụ cười nhẹ cũng với cái gật đầu.Anh luôn lịch sự với tôi thep đúng nghĩa mỗi khi xe thiếu ghế.Rồi sau đó anh lại im lặng cho đến hết đoạn đường.Đã lâu rồi từ ngày có xe buýt chạy trên tuyến đường nơi tôi làm việc.Chỉ có thế thôi mà sao tôi thấy mình như thay đổi một cái gì đấy trong tâm hồn [bởi nếu trước kia việc mỗi ngày phải đi làm như một cực hình thì bây giờ tôi lại mong chờ cho đến giờ đi làm như thế ] Đã nhiều lần tôi tự giới thiệu chình mình trước chú gấu bông trong phòng một cách ngắn gọn vậy mà sao cứ đứng trước anh tôi lại ko thể mớ miệng được.Tại sao vậy ? Nhưng tai sao anh cũng ko nói gì đó với tôi mà chỉ một nụ cười.Ừh nhưng nếu anh nói thì tôi sẽ biết trả lời ra làm sao đây.Trời ạ khó nghĩ quá... Tôi nhớ là tôi đã gặp anh vào đúng hôm tuyến xe buýt này khai trương anh đã chào tôi bằng cái gật đầu và một nụ cười mà đến giờ tôi vẫn ko thể quên hay chính toi cũng ko muốn quên thì phải.Một ấn tượng đẹp - hay chính là một con người đẹp . à ừm quên mất hình như tôi quên ko nói rằng tôi sợ đi xe buýt bởi tôi sợ bị say xe .Mỗi khi bước lên xe là tôi lại phải " tiêu thụ " một viên thuốc chống say.Ba mẹ cứ bảo "thôi con đừng đi xe buýt nữa để ba chở con đi " nhưng tôi đã từ chối khéo rằng "con ko muốn ba phải vất vả mỗi sáng chở con đi bỏi tuyến đường con làm ngược với tuyến đường nơi ba làm việc ".Nếu trước đây tôi sợ phải đi xe buýt thì bây giờ lại ko bởi tôi đã có niềm vui mỗi khi lên xe buýt, đó chính là anh .Tôi đã thử tượng tượng rằng nếu ko có anh ngồi cùng xe với tôi thì sẽ thế nào ,chắc chắn tôi se ko bao giờ đi xe buýt mà có lẽ tôi sẽ đi... bộ.Nếu muốn tôi có thể đi bộ thử một vài hôm là biết ngay nhưng tôi lại ko muốn như thế cũng như ko đủ can đảm để bắt chuyện với anh Trước đây tôi yêu một người,khi ở bên anh ấy em cảm thấy rất bình yên,anh ấy luôn lặng lẽ ở bên tôi chứ ko cuống quýt và cuồng nhiệt như bao chàng trai khác .Còn anh thì sao ? Chắc anh ko như vậy đâu nh,trời đất tôi sao thế này sao lại cứ nghĩ tới điều đó chi vậy .Xấu hổ quá đi mất... Quan hệ giữa hai ta thật là kì lạ nhỉ,à mà ko phải nói đúng hơn là kì quặc bới trên xe có rất nhiều người tại sao ko là ai khác mà lại là anh ? Một câu hỏi khó trả lời quá.Ko biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi kể chuyện " chúng ta" cho mẹ nghe nhỉ ,kể về anh một người chưa từng nói chuyện với tôi .Trời ạ tôi yêu anh thật rồi chứ ko phải là thích như thích một thần tượng nữa rồi.Đã nhiều lần tôi cố gạt hình ảnh anh rra khỏi tâm trí của tôi nhưng ko thể được .Thật là bất bình thường.Mấy nhỏ bạn thường bảo tôi bị hâm nhưng tôi chỉ cười, còn bi giờ ? Có lẽ tôi hâm thật rùi hix hix... Chỉ còn một tháng nữa là tôi sẽ ko làm �� Cơ sở ấy nữa .Chị Hai tôi về nước và sẽ bảo lãnh cho gia đình tôi sang bên ấy,tôi sẽ ko còn được gặp anh.tôi rất muốn được có anh và yêu anh .Nhưng còn anh / anh có yêu tôi ko hay anh đã có người yêu hoặc giả anh đã có vợ .Oh vợ thì chắc là chưa rồi bởi tôi đâu thấy tay anh đeo nhẫn cưới.Tôi thật sự cũng ko biết nữa và chẳng biết làm sao ... Rồi thì ngày ấy cũng đến tôi cúng gia đình bây sang bên ấy,bây giờ tôi ko làm ở Cơ Sở ấy nữa nên cũng ko còn có thể gặp anh .Chúng ta sẽ cháng nhau tới nủa vòng trái đất ,có lẽ Tôi sẽ nhớ anh nhiều lắm còn anh? Anh coa nhớ gì đến tôi ko một người bạn đồng hành đi cùng xe buýt.Có lẽ mai này khi về nước tôi sẽ gặp lại anh ko biết lúc đó thế nào nhỉ .Thôi thì sau này sẽ tính sau,chỉ biết rằng tôi đã thầm yêu anh , một tình yêu đơn phương rất kì cục... Có lẽ mai này khi trở về Vn tôi đã yêu một chàng trai người tây ko biết chừng và anh ? Anh cũng đã lấy vợ và có con... Có lẽ thế... ================ một buổi trưa hè ngồi buồn viết =================== Câu chuyện kể trên hoàn toàn có thật 95% bởi tôi đã thay một vài chi tiết nhỏ có lẽ nó sẽ giống câu chuyện của một ai cũng có thể lắm chứ tôi viết câu chuyện này ko nhằm mục đích ..giải thưởng nhưng...biết đâu nhỉ Hi vọng là thế Hì hì !!! The End --------------------------------------------- 10. Em vẫn chờ " Huyền thọai một tình yêu " Tác Giả: nusatthu_dethuong18bmt Tôi một con bé ngổ ngáo. ngang ngạnh và bướng bỉnh.... nhưng tôi cũng như bao nhiêu người con gái khác... cũng biết mơ mộng.. cũng lãng mạn như ai... cũng đã từng mơ sẽ có một ngày gặp được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú ngỏ lời yêu thương.. và rồi chàng hoàng tử của tôi cũng xuất hiện khi tôi tròn 19t.... anh đến mang theo những mơ ước , niềm vui và cả sự hi vọng.... anh cao lớn.. nước da ngăm ngăm... dáng người hơi gầy ấn tượng đầu tiên mà anh tạo cho người đối diện chính là đôi mắt rất đẹp , giọng nói hơi trầm , anh là người hòa đồng lại điển trai.. nên mới vào trường ko lâu anh đã làm xao xuyến trái tim của bao cô gái.... và tất nhiên là trong đó có cả tôi nữa... nhưng tôi chỉ luôn giấu kín điều đó , trong khi những người con gái khác vây quanh anh thì tôi làm như ko quan tâm... luôn tỏ ra thờ ơ , lạnh lùng nhưng sự thực thì trong lòng rất muốn trò chuyện cùng anh....rồi tôi cũng có dip làm quen vói anh khi biết anh là hàng xóm của cô bạn thân cùng lớp , tiếp xúc nhiều tôi thấy anh là người rất vui tính lại có tài đàn gita và hát rất hay , càng gần anh tôi càng mến anh nhiều hơn....vì ở cùng khu ký túc xá nên tối nào tôi và anh cũng trò chuyện trên cái ban công mà mọi người trong trường vẫn thường gọi đùa là "Ban công tình yêu ".... Ngày 20/11 trường tôi tổ chức cắm trại , đêm đến mọi người quây quần bên nhau choi trò chơi và ca hát...đến khi quá mệt mỏi và màn đêm buông xuống..mọi người dồn về trại của lớp mình ngũ để chuẩn bị cho cuộc thử sức những trò chơi ngày mới......Anh kéo tôi ra góc khuất nơi có cây hoa sứ tỏa hương thơm ngào ngạt...đang trò chuyện anh khẽ nắm tay tôi..tim tôi đập nhanh hơn... ko hiểu sao tôi để nguyên tay mình trong tay anh..tôi cảm nhận bàn tay mình trong tay anh nóng ấm đến kì lạ....cả hai cùng im lặng.. cho đến khi những hạt mưa bắt đầu lất phất bay , anh kéo tôi đứng nép vào thân cây ,khẽ thì thầm vào tai tôi những lời yêu thương , tôi vui đến nỗi ko thể thốt nên lời.. đó ko phải là lần đầu tiên tôi nhận lời tỏ tình của một chàng trai.. nhưng là lần đầu tiên tôi biết được sự ngọt ngào của nụ hôn , tôi thầm cảm ơn thượng đế đã để tôi gặp anh .....kết thúc khóa học tôi trở về daklak.. nhưng ko phải vì thế mà tinh yêu của tôi và anh phai nhạt trong sự xa cách... những cánh thư... những cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng làm tôi vơi bớt nỗi nhơ' anh ,mọi chuyện có lẽ sẽ trôi đi một cách bình lặng..nếu ko có chuyện đúng cái lần sinh nhật tôi tròn 20t...anh muốn tạo cho tôi sự bất ngờ nên đã đón chuyến xe từ Đà Nẵng lên Daklak thăm tôi mà ko hề báo trước..... anh bị tai nạn và mất hết trí nhớ... anh ko nhớ tôi là ai , ko nhớ bất cứ điều gì về mối tình của 2 đứa... tôi lại ở xa anh nên ko có cách gì để làm anh nhớ lại mọi chuyện...tôi đau đớn vô cùng...nhưng vẫn mong chờ có 1 phép màu xảy ra , đêm đêm tôi vẫn luôn cầu mong điều an lành sẽ đén với anh , Tôi vẫn đang chờ.... và sẽ chờ mãi cho đến khi anh thức tỉnh....." Nghĩa ơi.! em vẫn đang chờ anh nơi cao nguyên đầy nắng và gió... nơi tình yêu của chúng ta sẽ lại bắt đầu... những bài ca sẽ ko bao giờ tắt trong tim em... mãi mãi những giai điệu yêu thương em dành cho riêng anh..." Darling ! I Love You , I always love you..."